Thơ về chuyện tình Mỵ Châu - Trọng Thủy



Tôi kể ngày xưa chuyện Mỵ Châu,

Trái tim lầm chỗ để trên đầu,

Nỏ thần vô ý trao tay giặc,

Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu.


1
Khi quay lại chém con sau yên ngựa 
An Dương Vương, người đã  nghĩ suy gì? 
Hay cùng đường, ai cũng là giặc giã  
Và nghe lời mách bảo của Kim Quy.

Kẻ thù ở sau lưng - dù lời thần đi nữa 
Người phải trông bằng chính mắt của mình 
Công chúa Mỵ Châu nép Vua cha, run sợ 
Khi nửa trời khói lửa đao binh 

Lông ngỗng rơi, lông ngỗng rơi trắng lối 
Dứt áo ra như dứt thịt da mình 
Phút ly loạn, chàng ở đâu chẳng tới 
Trọng Thủy ơi, thiếp đã chạy xa thành! 

Nước mắt rơi xoay tròn cơn gió 
Lưng Cha cùng lưng ngựa đẫm mồ hôi 
Lông ngông hết, thiếp sẽ rời lưng ngựa 
Làm chiếc lông cuối cùng đợi chàng đấy, chàng ơi. 

Và bất ngờ, An Dương Vương quay lại 
Tưởng có lời an ủi của vua cha 
Mỵ Châu ngửng mặt nhìn chờ đợi 
Từ trời cao, một đường kiếm sáng loà 

Không phải lông ngỗng rơi mà đầu lăn xuống đất 
Nằm cuối đường như dấu chấm câu 
Sao bị chém? My Châu không hề biết 
Máu tụ thành sỏi đó đất Hoan Châu. 

Đã là vua lại có thần mách bảo 
Tưởng sáng suốt hai lần và công lý gấp đôi 
Mà người chết, không hiểu sao mình chết 
Thì hồn oan còn đập cửa muôn đời. 

Mấy ngàn năm dâu bể, lở bồi 
Lúc yên bình và cả khi giặc giã 
Xin đừng trách Mỵ Châu thêm nữa 
Yêu chân thành, thật có tội gì đâu?
1986 
(Vương Trọng, Việt Nam)
 2. 
               

Lông ngỗng rơi trắng đường chạy nạn 
Những chiếc lông không biết tự dấu mình. 

Nước mắt thành mặt trái của lòng tin 
Tình yêu đến cùng đường là cái chết 
Nhưng người đẹp dẫu rơi đầu vẫn đẹp 
Tình yêu bị dối lừa vẫn nguyên vẹn tình yêu. 

Giá như như trên đời còn có một Mỵ Châu 
Vừa say đắm yêu thương vừa luôn luôn cảnh giác 
Không sơ hở, chẳng mắc lừa mẹo giặc 
Một Mỵ Châu như ta vẫn hằng mơ 

Thì hẳn Mỵ Châu không sống đến bây giờ 
Ðể chung thủy với tình yêu hai ngàn năm có lẻ 
Như anh với em dẫu yêu nhau chung thủy 
Ðến bạc đầu bất quá chỉ trăm năm. 

Nên chúng ta dù rất đỗi đau lòng 
Vẫn không thể cứu Mỵ Châu khỏi chết 
Lũ trai biển sẽ thay người nuôi tiếp 
Giữa lòng mình viên ngọc của tình yêu. 

Vẫn còn đây pho tượng đá cụt đầu 
Bởi cụt đầu nên tượng càng rất sống 
Cái đầu cụt gợi nhớ dòng màu nóng 
Hai ngàn năm dưới đá vẫn tuôn trào. 


Anh cũng như em muốn nhắc Mỵ Châu 
Ðời còn giặc xin đừng quên cảnh giác 
Nhưng nhắc sao được người hai ngàn năm trước 
Nên em ơi ta đành tự nhắc mình.
(Anh Ngọc, Việt Nam) 
 (Sưu tầm từ www.phungkhackhoan.edu.vn)

About Nhân Ái

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment